Có một người nông dân gánh hai bình gốm lớn để lấy nước gần bờ sông. Mỗi cái được cột vào mỗi đầu của sợi dây và được treo lên cái đòn gánh. Một trong hai chiếc bình còn rất tốt, cái còn lại thì bị một vết nứt nên nước chảy ra liên tục trên đường về nhà. Suốt hai năm trời, bác nông dân chỉ sử dụng hai cái bình nước đó, mặc dù lượng nước mà ông mang về nhà chỉ còn lại hai phần ba.
Một hôm nọ, chiếc bình lành lặn bảo:
- Xem bạn kìa, nước trong bình của bạn chảy ra khắp đường rồi… mình không hiểu sao ông chủ vẫn còn giữ bạn đấy. Bạn vừa vô dụng, vừa xấu xí, không giúp gì được cho ông chủ cả.
Chiếc bình nứt thút thít:
- Huhuhu, 2 năm qua mình không giúp ông chủ lấy được nhiều nước như bạn, mình là một chiếc bình vô dụng… mình ghét bản thân lắm… Huhuhu
- Bạn thấy không? nếu không có mình thì sao suốt mấy năm qua nhà ông chủ có đủ nước để dùng. Mình vừa xinh đẹp lại vừa có ích nữa.
Thế là chiếc bình nứt liền thưa chuyện với ông chủ:
- Ông ơi, ông cho con xin lỗi ạ.
Ông chủ ngạc nhiên:
- Sao con lại xin lỗi… con xin lỗi ta về chuyện gì?
- Con thật xấu hổ vì suốt hai năm qua, do vết nứt của con mà nước bị chảy hết. Con là một món đồ bỏ đi, không giúp được gì cho ông. Vậy mà… ông vẫn giữ con lại.
- Ôi, sao con lại nghĩ như vậy? Ta giữ con lại là có lí do của ta.
- Lí… lí do? Lí do gì thế ông?
- Một lát nữa trên đường về nhà, con hãy chú ý đến những bông hoa xinh đẹp mọc bên đường rồi con sẽ hiểu được lí do.
Thế rồi trên đường về nhà, ông chủ chỉ cho chiếc bình nứt những bông hoa tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời ấm áp.
- Con có thấy những bông hoa kia chỉ nở bên phần đường của con không, con thấy nó đẹp không?
- Ôi đẹp quá… nhưng sao những bông hoa ấy chỉ nở có bên phần đường của con thôi ạ?
- Thật ra ta đã biết rõ vết nứt của con, và ta đã biến điểm yếu của con thành điểm mạnh. Ta đã gieo một số hạt giống hoa bên phần đường của con, mỗi ngày khi ta đem nước về nhà, ta đã tưới chúng từ vết nứt của con đấy.
- Ôi, hay quá, con… con đã tưới nước cho những bông hoa xinh đẹp này sao?
- Đúng vậy, con thấy chưa? con đâu phải là món đồ vô dụng đâu…
Nghe ông chủ nói vậy, chiếc bình nứt được khuyến khích đôi chút nhưng khi đến cuối đường, nó vẫn cảm thấy rất buồn bởi nước đã chảy ra rất nhiều:
- Ôi không… mình chỉ còn lại ít nước thôi sao…
- Đừng buồn… con xem giờ đây ta có thể hái những bông hoa tươi tắn này để trang trí căn nhà của ta. Nếu không có vết nứt của con, ta đã không có những bông hoa duyên dáng làm đẹp cho ngôi nhà của mình rồi.
Chiếc bình nứt rối rít:
- Con cảm ơn ông, con cảm ơn ông chủ nhiều lắm. Nhờ có ông mà con không còn thấy mình vô dụng nữa. Con sẽ ở lại với ông chủ, tiếp tục giúp ông chủ lấy nước mỗi ngày và tưới những bông hoa dễ thương kia.
- Hai chiếc bình yêu quý của ta, cả hai con đều có vẻ đẹp và khả năng riêng. Các con đừng cảm thấy xấu hổ hay tự cao về bản thân mình. Mà phải hiểu rõ bản thân có những điểm yếu và điểm mạnh nào. Nếu là điểm yếu thì các con cố gắng để tốt hơn mỗi ngày, còn điểm mạnh thì các con tiếp tục phát huy chứ đừng tỏ ra mình giỏi hơn người khác. Có như vậy, mọi người mới yêu quý vì sự chân thật và khiêm tốn của các con được.
Chiếc bình lành lặn nghe vậy quay sang chiếc bình nứt và nói:
- Mình… mình xin lỗi, mình đã sai khi chê cười bạn. Từ nay chúng ta là bạn tốt của nhau, cùng nhau giúp đỡ ông chủ nhé.
- Hihi, mình đồng ý. Mình cảm ơn bạn.
- Chúng con cảm ơn ông chủ rất nhiều ạ.
Các con ơi… chiếc bình nứt vì có một vết nứt làm nước chảy ra ngoài nên rất tự ti, còn chiếc bình lành lặn lại chê cười khuyết điểm của bạn. Ấy vậy mà, chiếc bình nứt cũng có giá trị riêng của nó.
Qua câu chuyện vừa rồi, chúng mình thấy đó, trong cuộc sống, chúng ta phải biết chấp nhận điểm mạnh và điểm yếu của bản thân và của người khác. Đừng tự ti nếu con học chưa giỏi, làm bài chưa đúng, hay chưa có món đồ chơi đẹp như bạn. Và cũng đừng tự cao khi mình có cái gì đó hơn bạn bè. Mà chúng mình hãy luôn thương yêu và cảm thông với các bạn, cố gắng học tập, rèn luyện để bản thân tốt hơn mỗi ngày, và còn mang tới niềm vui cho nhiều người khác nữa. Giống như chiếc bình nứt đã tưới nước những bông hoa bên đường, làm đẹp cho ngôi nhà của ông chủ đó.
Chúng ta ai cũng vậy
Chẳng ai hoàn hảo đâu
Nhưng mà con sẽ thấy
Thế giới luôn nhiệm mầu.
Bởi chúng ta vui vẻ
Không còn sự tự ti
Và mỉm cười đón nhận
Khó khăn chẳng hề gì.
Mỗi người mỗi nét đẹp
Chẳng ai là giống ai
Hãy tự tin, học tốt
Luôn chăm ngoan mỗi ngày.
Chương trình do Công ty Cổ phần Truyền thông Giáo dục Thương mại Dịch vụ PHƯƠNG MINH thực hiện.
Phương Minh