Cậu Bé Và Cây Táo – Kể chuyện bé nghe

Lời Phật Dạy

Cách đây đã lâu, trên ngọn đồi có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến bên cây táo để vui đùa quanh nó mỗi ngày. Cậu bé trèo lên cây, ăn những quả táo và nghỉ mát dưới bóng râm. Cậu bé vô cùng quý mến cây táo và cây táo cũng thích được chơi đùa với cậu bé. 

Thời gian cứ thế trôi đi rất nhanh, cậu bé giờ đã lớn và cậu không còn lui tới chơi với cây táo nữa. Rồi một ngày nọ, cậu đi tới chỗ cây táo với nét mặt buồn rầu. Cây táo gọi cậu:

  • Aa, cậu bé ơi, đến chơi với tôi đi. Lâu rồi không thấy cậu, tôi nhớ cậu lắm.

 

 

Cậu bé đáp lại:

  • Tôi không còn là một đứa trẻ con nữa, tôi không thích chơi đùa bên cây đâu. Tôi cần tiền để mua đồ chơi thôi.
  • Xin lỗi, tôi không có tiền… nhưng cậu có thể hái tất cả những trái táo của tôi đem bán thì cậu sẽ có tiền.

Cậu bé rất hồ hởi, trèo lên tuốt sạch những trái táo trên cây, và ra đi trong niềm hạnh phúc.

Cậu bé đã không quay trở lại sau lần hái những trái táo. Rồi một ngày nọ, cậu bé bây giờ đã trở thành một người đàn ông, quay trở lại cây táo. Cây táo rất vui mừng. Nó nói:

  • Tôi vẫn nhận ra cậu. Hãy đến chơi với tôi đi.

Người đàn ông cau có nói:

  • Tôi không có thời gian để chơi. Tôi phải làm việc để nuôi sống gia đình. Chúng tôi cần một ngôi nhà để ở, táo có thể giúp tôi được không?
  • Xin lỗi, tôi không có ngôi nhà nào cả. Nhưng bạn có thể cưa những nhánh cây của tôi để làm nhà.

Thế là người đàn ông đã cưa tất cả những nhánh cây và ra đi. Cây táo rất vui khi thấy anh ta hạnh phúc, nhưng kể từ đó người đàn ông đã không hề quay trở lại. Cây táo lại cô đơn và buồn rầu.

Vào một ngày mùa hè nóng bức, người đàn ông quay lại và cây táo đã rất vui sướng. Nó gọi mời:

  • Lâu rồi bạn không đến chơi với tôi, tôi nhớ bạn lắm. Hãy đến chơi với tôi đi.

Người đàn ông nói:

  • Tôi không có thời gian để chơi, bây giờ tôi già rồi. Tôi muốn đi thuyền buồm để thư giãn. Táo có thể cho tôi một chiếc thuyền không?
  • Tôi xin lỗi… tôi không có thuyền, bạn hãy dùng thân cây của tôi để làm thuyền.

Thế là người đàn ông đã cưa thân cây táo để làm thuyền. Ông ta đã lên thuyền dạo chơi và bẵng đi một thời gian dài không hề đến thăm cây táo. Cuối cùng người đàn ông đã quay trở lại sau nhiều năm biệt tăm. Gốc táo nói:

  • Xin lỗi… tôi không còn gì cho bạn nữa cả, không còn những quả táo cho bạn nữa…
  • Không thành vấn đề, tôi không còn răng để cắn những quả táo đâu.
  • Tôi cũng không còn thân cây để cho cậu leo.
  • Không sao, giờ đây tôi đã quá già, chẳng leo trèo gì được nữa.
  • Ôi, huhu… Tôi thật sự không còn gì để cho bạn… thứ duy nhất còn lại là cái gốc cây đang chết dần chết mòn của tôi – Gốc táo nói trong nước mắt.

Người đàn ông đáp lại:

Bây giờ tôi không cần nhiều nữa, chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi. Tôi đã quá mệt mỏi sau nhiều năm vật lộn với cuộc sống.

  • Thế thì tốt quá, tôi còn gốc cây này. Hãy đến đây và dựa vào tôi để nghỉ ngơi.

Người đàn ông ngồi xuống, gốc táo cảm thấy sung sướng vô cùng và mỉm cười với đôi mắt ngấn lệ.

  • Cậu bé ơi! Dù mọi thứ có thay đổi đến đâu, với tôi, cậu vẫn là cậu bé đễ thương ngày nào. Cậu hãy dựa lưng vào tôi và nghỉ ngơi đi nhé, cậu bé của tôi.

Nghe thấy thế, người đàn ông ôm lấy gốc táo nức nở:

  • Huhuhu, tôi… tôi vô cùng xin lỗi táo, tôi đã lấy đi những thứ quý giá nhất của táo, huhu
  • Không sao đâu mà, cậu quay trở lại đây là tôi vui lắm rồi.

Thế là từ đó về sau, mỗi ngày người đàn ông đều đến ngồi nghỉ lưng bên gốc táo. Cho đến khi gốc táo khô dần, và nó đã ra đi. Nhưng trước khi chết, gốc táo đã vô cùng hạnh phúc vì người đàn ông vẫn còn nhớ đến nó, và đến chơi với nó mỗi ngày.

Các con ơi, chúng ta thấy đó, cậu bé trong câu chuyện trên rất vô tâm với cây táo phải không? Cây táo cũng giống như ba mẹ của mình, lúc khi xưa còn bé, thì ta thường quấn quýt chơi đùa thân thiết với ba mẹ. Sau này lớn lên, trưởng thành đi khỏi mái ấm gia đình, chúng ta chỉ trở về nhà với đấng sinh thành khi mà chúng ta cần điều gì hoặc là khi gặp khó khăn.

Mặc dù là như thế nhưng ba mẹ vẫn yêu thương chúng ta vô điều kiện và sẵn sàng dang rộng vòng tay che chở, dù chúng ta có mắc lỗi lầm đi chăng nữa. Giống như cây táo đã không bỏ mặc cậu bé, mặc cho cậu bé đã lớn, không còn đến chơi với cây táo như ngày nào. Đến khi cậu quay trở lại thì táo chỉ còn mỗi gốc cây cằn cõi, thế nhưng nó vẫn sẵn sàng cho cậu tựa vào để nghỉ ngơi. 

Ca dao có câu:

“Công cha như núi Thái Sơn,

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.

Một lòng thờ mẹ, kính cha,

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”

Bài ca dao này rất quen thuộc phải không nào? Ba mẹ chính là những người đã sinh con ra, nuôi con khôn lớn từng ngày. Các con ơi, chúng mình phải biết ơn và đền đáp công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của ba mẹ nha. Các con có thể nói một lời cảm ơn ba mẹ, hoặc quan tâm ba mẹ hôm nay đi làm có mệt không? hoặc lấy cho ba mẹ một cốc nước, ba mẹ sẽ rất tự hào về con đó. Đôi khi, ba mẹ sẽ rầy la con chưa ngoan, cũng bởi vì ba mẹ yêu thương con, muốn con thành một đứa trẻ tốt hơn. Vì thế, các con hãy luôn chăm ngoan, học giỏi và nhớ vâng lời người lớn nhé. Như vậy là chúng mình đã không trở nên ích kỷ, vô tâm như cậu bé đối với cây táo trong câu chuyện rồi!

Mến chào tạm biệt các con! 

Chương trình do Công ty Cổ phần Truyền thông Giáo dục Thương mại Dịch vụ PHƯƠNG MINH thực hiện.

Phương Minh

Nội dung mới

Contact Me on Zalo