Ngày xưa ở ngôi chùa nọ, có một chú tiểu đảm nhận công việc quét dọn lá cây. Ngày nào cũng vậy, chú thường phải thức dậy từ rất sớm để bắt đầu công việc của mình. Đối với lứa tuổi của chú, phải dậy sớm để quét lá rụng là việc không đơn giản, nhất là vào những ngày mùa đông lạnh giá hay những đêm khuya có gió lớn, vì khi ấy lá cây rụng xuống rất nhiều. Chú tiểu phải mất nhiều công sức và thời gian để quét dọn.
Bởi vậy, lúc nào chú ta cũng loay hoay suy nghĩ tìm cách để công việc của mình bớt vất vả hơn. Một hôm, chú đi khắp nơi trong chùa để xin lời khuyên của những sư huynh đệ khác. Có một sư huynh trong chùa nói với chú tiểu rằng:
- Để huynh chỉ cho đệ này! Ngày mai, trước khi quét sân, đệ hãy lấy hết sức mà rung cây thật mạnh để toàn bộ lá cây rụng xuống. Vậy là ngày hôm sau chẳng phải đệ không cần phải quét lá rụng nữa sao?! Hí hí
- Ồ, thế à! Vậy mà đệ không nghĩ ra! Ý này của huynh hay quá! Hihi, cảm ơn huynh nha!
Thế là vào ngày hôm sau, chú tiểu đã dậy thật sớm, chạy thẳng một mạch ra sân dùng hết sức mình rung cây, muốn cho toàn bộ lá vàng rụng xuống. Sau đó, chú tiểu hí hửng quét sạch lá trong sân. Suốt cả ngày hôm ấy, trong lòng chú tiểu vô cùng vui vẻ.
- Hôm nay lá vàng đã rụng xuống hết rồi, vậy là thời gian sau này mình không cần phải vất vả nữa, vui quá đi thôi, hihihi!
Sáng ngày hôm sau, để yên tâm hơn, chú đã dậy sớm chạy ra sân xem xét một vòng, nhưng ngay lập tức chú tiểu tròn xoe mắt ngạc nhiên, trong sân vẫn đầy lá vàng rụng… thế là mọi công sức của chú tiểu hôm qua đều trở nên vô ích hết hay sao?
- Hức hức, sao lại như thế này? Rõ ràng là hôm qua mình đã dùng sức rung lá trên cây và quét sạch hết rồi mà, thế mà hôm nay sân lại đầy lá cây nữa rồi… Chẳng lẽ sư huynh lừa gạt mình ư?…huhuhu….
Chú tiểu vừa than khóc lại vừa tiếp tục cặm cụi quét lá, trong lòng tràn ngập cảm giác chán nản, buồn bã. Khi ấy, thầy Trụ trì đã đứng từ xa lắng nghe những lời than vãn của chú tiểu, quan sát kỹ lưỡng vẻ mặt rầu rĩ của người đệ tử mình, thầy cất giọng trầm ấm, từ bi hỏi chú:
- Này An Nhiên, vì sao con buồn vậy?
Chú tiểu hai mắt rơm rớm lệ nhòa, nức nở nói rằng:
- Dạ Mô Phật thưa thầy, những ngày qua con rất vất vả để quét sân, cứ tưởng đã có thể tìm được cách quét sạch lá vàng, thế mà hôm nay lá lại rơi đầy rồi. Con cảm thấy bất lực nên buồn ạ! Hức hức…
Thầy trụ trì sau khi nghe xong mỉm cười hiền từ và khuyên dạy chú:
- Con ạ, làm sao con có thể bắt cái cây kia rụng lá theo ý muốn của mình được. Con cũng đừng lười biếng với công việc mà mình được giao. Hãy cố gắng làm thật tốt và đón nhận mọi chuyện với tâm trạng vui vẻ, thoải mái nhất, dù đó là chuyện vừa lòng hay chuyện không được như ý. Như thế, con sẽ không cảm thấy phiền não và buồn bực nữa. Niềm vui chỉ có được sau khi chúng ta đã cố gắng nỗ lực hết mình để hoàn thành công việc đó.
Chú tiểu lúc này mới hiểu ra, cúi đầu lạy tạ thầy Trụ trì, giữ tâm trạng vui vẻ tiếp tục công việc thường ngày. Từ đó trở đi, chú tiểu không còn ca thán hay bất mãn nữa. Dù lá rụng ít hay nhiều, chú tiểu đều hoan hỷ hoàn thành công việc của mình.
Các con ơi, qua câu chuyện vừa rồi, chúng ta cũng đã nhận thấy một điều: Trong cuộc sống có rất nhiều việc là không thể làm trước được, chúng ta chỉ có thể học cách đón nhận việc đó với thái độ bình thản, tích cực và cố gắng làm tốt nhất có thể mà thôi. Câu chuyện còn dạy cho chúng mình rằng, hãy luôn chăm chỉ học tập, làm việc mà đừng trông đợi quá nhiều vào ngày mai. Quá trông chờ vào ngày mai sẽ vô tình để lãng phí ngày hôm nay, lãng phí những giây phút quý giá của bản thân. Chính vì vậy, chúng ta hãy trân trọng mỗi phút giây ở hiện tại, làm hết mình với công việc của ngày hôm nay, đó mới là thái độ sống đúng đắn nhất. Nếu hôm nay chúng mình ươm những hạt giống lành thì chắc chắn sẽ nhận được quả ngọt vào ngày mai đấy, các con nhớ nhé!
“Bé quét lá trong vườn
Gom về thành từng đống
Để cho mẹ thổi cơm
Cho sôi nồi nước uống
Một chiếc lá nhỏ nhoi
Sẽ không làm nên việc
Nếu gom được nhiều rồi
Thì thổi bùng lửa bếp
Còn bé gắng học hành
Gom từng trang kiến thức
Để ngày mai thành danh
Cho trọn niềm mơ ước…”
Cô chúc các con luôn chăm ngoan, học giỏi và hiếu thảo với ông bà, mẹ cha. Còn bây giờ, chương trình đến đây là kết thúc rồi. Cô mến chào tạm biệt và hẹn gặp lại các con trong câu chuyện kì sau!
Chương trình do Công ty TNHH Truyền thông và Giáo dục Phương Minh thực hiện.
Phương Minh